Truyện Người Lớn Cover Image
Truyện Người Lớn Profile Picture
58 Các thành viên

Con Ruồi
07-09-2004, 10:24 AM
Con Ruồi
Nguyễn Nhật Ánh
Con ruồi nhỏ, nhỏ xíu. Vậy mà cái nhỏ xíu đó đôi khi lại là nguyên nhân của những việc tày đình. Rất có thể hai vợ chồng đâm đơn ra tòa ly dị nhau chỉ bởi một con ruồi. Ai mà lường trước được những việc thần kỳ đó!

Tôi ốm. Điều đó vẫn thỉnh thoảng xảy ra cho những người khỏe mạnh. Và vợ tôi pha cho tôi một ly sữa. Tôi nốc một hơi cạn đến nửa ly và phát hiện ra trong ly có một con ruồi. Con ruồi đen bập bềnh trong ly sữa trắng, "đẹp" kinh khủng!

Thế là mọi chuyện bắt đầu.

Tôi vốn rất kỵ ruồi, cũng như gián, chuột, nói chung là kỵ tất thảy các thứ dơ bẩn đó. Tối đang nằm mà nghe tiếng chuột bò sột soạt trong bếp là tôi không tài nào nhắm mắt được. Thế nào tôi cũng vùng dậy lùng sục, đuổi đánh cho kỳ được. Bằng không thì cứ gọi là thức trắng đêm.

Vậy mà bây giờ, một trong những thứ tôi sợ nhất lại nhảy tót vào ly sữa tôi đang uống, và đã uống, nói trắng ra là nhảy tót vào mồm tôi. Biết đâu ngoài con ruồi chết tiệt trong ly kia, tôi lại chẳng đã nuốt một con khác vào bụng. Mới nghĩ đến đó, tôi đã phát nôn.

Thấy tôi khạc nhổ luôn mồm, vợ tôi bước lại, lo lắng hỏi:

- Sao vậy anh?

Tôi hất đầu về phía ly sữa đặt trên bàn:

- Có người chết trôi kia kìa!

Vợ tôi cầm ly sữa lên:

- Chết rồi! Ở đâu vậy cà?

- Còn ở đâu ra nữa! - Tôi nhấm nhẳng - Chứ không phải em nhặt con ruồi bỏ vào ly cho anh à!

Vợ tôi nhăn mặt:

- Anh đừng có nói oan cho em! Chắc là nó mới sa vào!

- Hừ, mới sa hay sa từ hồi nào, có trời mà biết!

Vì tôi đang ốm nên vợ tôi không muốn cãi cọ, cô ta nhận lỗi:

- Chắc là do em bất cẩn. Thôi để em pha cho anh ly khác.

Tôi vẫn chưa nguôi giận:

- Em có pha ly khác thì anh cũng đã nuốt con ruồi vào bụng rồi!

Vợ tôi trố mắt:

- Nó còn trong ly kia mà!

- Nhưng mà có tới hai con lận. Anh uống một con rồi.

- Anh thấy sao anh còn uống?

- Ai mà thấy!

- Không thấy sao anh biết có hai con?

Hai ĐÊm TÂn HÔn
07-17-2004, 06:29 PM
Nguyễn Sinh quê ở Ô Môn, Phong Dinh, đậu tú tài xong xin mẹ cho lên Sài Gòn tìm kế mưu sinh, vừa tiếp tục ăn học vừa có tiền phụng dưỡng mẫu thân.
Đất Sài Gòn người đông việc ít, muốn có một việc làm hái ra tiền khá, Nguyễn Sinh phải biết thủ tục đầu tiên là phải chịu tốn kém, nên đành chịu khó ngày ngày theo đám thanh niên làm những công việc lao động nặng nhọc. Đồng lương hạn chế, giá sinh hoạt đắt đỏ nên Nguyễn Sinh chỉ đủ trả tiền ăn, tiền trọ qua thời buổi khó khăn cũng đã mừng rồi. Tiền gởi về cho mẹ khi có khi không, lo`ng buồn vô hạn, nên chàng đâm ra sầu muộn, ưu phiền đàn đúm nhậu nhẹt với bè bạn.
Một tối thứ bảy cuối tháng, lãnh xong tiền lương, Nguyễn Sinh định dành một ít sáng hôm sau gởi về giúp mẹ nhưng bất ngờ có hai bạn thân đến rủ đi nhậu lẩu dê. Từ chối sợ mích lòng vì bạn vốn là người từng nâng đỡ dẫn dắt đi tìm việc làm, Nguyễn Sinh đành ép bụng theo bạn đến Ngã Bảy lai rai ít ly. Nào ngờ rượu vào càng lúc càng hứng khởi, hai bạn rủ Sinh đi tìm hoa lạc xóm bụi đời bình dân. Chếnh choáng trong men nồng, Sinh sẳn tiền gật đầu đồng ý theo bạn cho biết mùi kỹ nữ.
Họ kéo nhau lên tận xóm Nhị Tỳ Phúc Kiến. Băng qua mấy dãy nhà lá lụp xụp, đèn đóm hiu hắt, đêm hôm khuya khoắc gió lộng tư bề, Nguyễn Sinh cảm thấy lành lạnh cơ thể, kẹp sát tay che ngực mà vẫn run rẩy cả người. Hai bạn cười chế diễu gà chết nuốt dây thun, Nguyễn Sinh tự ái, thay vì vào nếm mùi hương phấn phụ nữ yêu hoa, anh lặng lẽ bỏ ra về, mặc cho hai bạn say sưa hoan lạc xác thịt.
Nhưng đâu ngờ trời tối đen như mực, hẻm nhỏ quanh co, Nguyễn Sinh đi mãi vẫn chưa ra tới đường lộ. Càng đi gió lạnh càng thổi se sắt tê tái cả da thịt. Rượu thấm sâu vào người, mắt lim dim ngủ gà ngủ gật chỉ chực mong mau về tới nhà đánh một giấc cho đã, mà Sinh nào đã ra được khỏi xóm. Ngang qua một ngôi nhà mồ khá lớn, nhìn vào thấy mộ đá phẳng phiu trơn láng, sẳn cơn buồn ngủ kéo đến chĩu nặng mặt, Nguyễn Sinh chui tọt vào, bất chấp ma quỉ, chẳng buồn sợ người chết quở phạt, chàng ta thản nhiên leo lên, lăn người nằm dài ra, và chỉ một lát sau đã ngáy say sưa.
Nguyễn Sinh mơ màng chìm vào giấc ngủ, chợt thấy một cô gái trạt tuổi mình từ ngoài xăm xăm đi vào, lôi tay kéo dậy, miệng cười duyên, liếc mắt sáng như hai ví sao, mở lời :
- Dậy đi, thấy anh say rượu mà nằm phơi mình sương giò lạnh lẽo thế này lỡ trúng phong ngộ cảm nguy hiểm vô cùng... Theo em về nhà ấm cúng ngủ cho khoẻ mai về cũng được.
Nguyễn Sinh ngồi lên, đưa tay du.i mắt ngơ ngác dò hỏi :
- Về nhà cô ? Nhưng... cô là ai, sao lại tốt với tôi quá vậy ?
- Dạ em là Ngọc Lan. Nhà em cũng gần đây thôi.
- Thảo nào tôi nghe hương thơm dìu dịu, ngọt ngào tỏa ngát mũi. Tên đã đẹp mà người cũng đẹp, làm tôi cứ ngỡ như mơ ấy.
Ngọc Lan cười thẹn thùng, khẽ lèn liếc ánh mắt thật tình tứ với Nguyễn Sinh :
- Em hơi tò mò anh đùng trách nghen... Quê anh ở đâu vậy, nhà anh cò gần đây không ? Sao đêm hôm vào tận chổ mộ hoang mà ngủ ngon lành vậy ?
Nguyễn Sinh bẽn lẽn ấp úng :
- Thật ra quê của tôi ở tận Ô Môn, Phong Dinh. cha mất sớm, mẹ nghèo khó chẳng đủ nuôi thân, nên tôi phải lên tận Sài Gòn này để tìm việc mưu sinh. Đêm nay tôi theo bạn bè đi nhậu, quá mệt nên liền vào mộ hoang ngủ qua đêm... Nhưng... Còn Ngọc Lan, cô đi đâu đến chổ này, bộ cô không sợ sao ?
Ngọc Lan chớp mắt, ngơ ngác nhìn Nguyễn Sinh tỏ vẻ thắc mắc :
- Anh hỏi Lan sợ không, nhưng mà sợ gì ?
- Thì... Lan chẳng biết đây là khu ghê gớm sao ?
- Ghê gớm hả... A, phải anh định hỏi Ngọc Lan rằng đây là khu nghĩa địa, ma nhiều lắm chứ gì ?
Nguyễn Sinh ái ngại không tiện nói rõ khu nghĩa địa này còn là xóm của chị em ta chuyên nghề buôn hương bán phấn.
- Ừ, tôi định hỏi Lan là con gái một thân một mình, đêm hôm khuya vắng mà dám đi đâu thế này ?
- Nhà em ở đây lâu rồi. Ở riết cũng quen đi, có gì đâu mà sợ anh. Nếu anh không chê nhà nghèo đa.m bạc, thì Lan mời anh đến chơi.
- Thân thế tôi cũng nào có hơn gí ai mà dám cầu cao khi dễ Lan. Chỉ sợ tôi đến chơi phiền lòng bác và Lan thôi.
Ngo.c Lan tỏ vẻ mừng rỡ ra mặt, nàng liền nói :
- Không có gì phiền đâu anh, má em còn vui nữa là khác. À... mà em chưa hân hạnh được biết tên anh là gì nữa ?
Nguyễn Sinh ngượng nghịu vì mình hỏi tên cô gái nhưng lại quên tự giới thiệu về mình, chàng đáp :
- Tôi là Nguyễn Sinh, năm nay tôi hăm hai tuổi.
- Lan nhỏ hơn anh hai tuổi, vậy anh có vui lòng nhận Lan làm em gái không ?
- Anh thật sung sướng có được cô em gái như Lan. Bây giờ mình về nhà nghe Lan ?
- Dạ, em đưa đường anh đi, chứ không xóm này nhiều ngỏ ngách anh sẽ lạc ngay thôi.
Ngôi nhà của hai mẹ con Ngọc Lan nhỏ nhắn mà rất xinh xắn, trong nhà được trang trí một cách khá mỹ thuật. Nơi vách tường, bức hình của người phụ nữ và cô gái được lộng kính treo nơi phòng khách. Thoạt nhìn, Nguyễn Sinh phải thầm ngợi khen trong lòng. Cả hai mẹ con đều có nét sang trọng, một điều Sinh ít khi thấy nơi những phụ nữ khác. Ánh mắt cả hai dường như đều ẩn chứa một nét buồn sâu kín náo đó, nên càng nhìn lâu, Nguyễn Sinh càng cảm thấy len vào trong trí nghĩ một nỗi bâng khuâng, sờ sợ kỳ bí. Lúc Ngọc Lan đưa mẹ ra, Sinh mau mắn đứng lên chào :
- Dạ cháu chào bác.
- Cháu đây là...
- Cháu là Sinh ở Phong Dinh lên Sài Gòn vừa kiếm việc làm vừa đi học ạ.
- Ủa, nói vậy cậu ở Phong Dinh sao ! Tôi cũng người cùng tỉnh với cậu nè. Hai mẹ con tôi phiêu bạc lên đây lâu rồi.
- Dạ cháu có nghe Lan nói lúc nảy. Bác có thể cho cháu biết ba'c ở nơi nào dưới quê mình không ạ ?
- Tôi ở Ô Mô, Phụng Hiệp. Ba con Lan chạy lên thành làm ăn bị lưu lạc, hai mẹ con tôi định cư nơi đây cũng lâu rồi.
Nghe má Lan nói quê ở Ô Môn, Sinh thoáng giật mình bỡ ngỡ vì tình cờ gặp được người cùng quê. Chàng nhìn kỷ mẹ của Lan thấy bà có nét quen thuộc, nhất là ở đôi mắt, cố nghĩ vẫn chưa nhớ ra la ai. Nguyễn Sinh tò mò hỏi :
- Ở Ô Môn bác còn ai bà con không vậy ?
- Cũng còn mà điều lên Sài Gòn lâu rồi nên tôi không nhớ rõ ai còn ai mất nữa. Ờ, còn cậu đêm nay đi đâu lạc đến đây vậy ?
- Cha'u đi chơi với mấy anh bạn hổng ngờ bị lạc...
Sinh ngập ngừng một lúc, nụ cười thẹn thùng điểm trên môi, một lúc sau chàng nói tiếp :
- Dạ, cũng do cháu nhậu chút đỉnh rượu nên buồn ngủ quà, lủi đại vô mộ ngoài xóm để chợp mắt, định tỉnh dậy sẽ về, không ngờ gặp Lan đưa về đây.
Mẹ Lan cười chế diễu :
- Các cậu thanh niên bây giờ điều như vậy hết mà. Hể kiếm ra tiền là rủrê nhậu nhẹt, be bét.
Nguyễn Sinh ngượng đỏ chín cả người, chàng nói ngắc ngứ :
- Dạ con uống chút chút thôi thưa bác.
- Ừ, bây giờ ít ly mai mốt y lít. Bác lớn tuổi khuyên cháu, cháu đừng buồn, đừng tự ái nghen. Nhậu không tốt đâu. Ông nhà tôi cũng vì nhậu mà mất vợ mất con đó. Cậu nên nghe lời tôi đi.

Nhưng "chuyện đó" thỉnh thoảng vẫn tái diễn
07-26-2004, 113 AM
Truyện ngắn: Có chồng
Lê Minh Hà
LGT: Lê Minh Hà là một nhà văn nữ, gốc miền Bắc, hiện định cư ở Limburg, Germany. Bà viết đều tay, sở trường là truyện ngắn, và các nhân vật trong truyện của bà thường hiện lên với những đường nét xù xì đầy góc cạnh, qua lối văn phong tả chân tàn nhẫn, có phần tự nhiên chủ nghĩa của tác giả. Truyện ngắn Có Chồng sau đây thể hiện một cách ngắn gọn những bi kịch nội tâm đầy mới lạ của một người con gái Việt Nam trên chặng đường vất vả đi tìm hạnh phúc lứa đôi; và cuộc sống gian nan của người Việt nói chung khi phải xuất ngoại mưu sinh.

* * *

Vậy là ả có chồng. Chồng - ấy là cái mà từ thuở hai mươi ả không bao giờ mong có. Một đôi giày cao gót kiểu mới đua chị đua em; một thỏi son có thể kín đáo quẹt lên môi cho môi hồng lên mà mọi người không biết... Ả có thể mong có những thứ ấy, thiết tha mong trong một ngày xa xôi nghèo khó nào đấy. Nhưng chồng, muốn có chồng, tuyệt nhiên không! Ấy là vì ả biết mình. Gái ngoại thành, từ bé đã phải cấy phải gặt phải gánh phải gồng, người cứ bè bè. Nhớn nhao một chút, thoát ly đi làm ở xí nghiệp dệt khăn mặt khăn tay, cũng suốt ngày đi. Có ai đó đã tính rằng một công nhân đứng máy dệt như ả mỗi ngàyđi hết một đoạn đường ba mươi hai ki-lo-met. Đi thế, bắp chân to ra, bàn chân cũng to ra. Tướng người ấy giá đi với một gương mặt tròn tròn, ưng ửng hồng từng lúc thì có khi còn được coi là có dáng phúc hậu. Đằng này... Những ai ai mỏng mày hay hạt, chứ còn ả, mặt đã mỏng, lại choắt như hai ngón tay úp chéo. Cái vệt duy nhất đầy đặn trên mặt ả là cái mũi. Sao mà nó to!
Khi còn trẻ, mười tám đôi mươi, ả cũng có lúc mong thầm cho mình có duyên có phận. ừ! Biết đâu! Biết đâu! Nồi méo vung méo xoay quanh cũng vừa. Nhưng chẳng thấy ai là đàn ông trêu ả, trừ mấy ông làm công đoàn ở xưởng. Mà họ đùa thế nào chứ! "Cô Hoài bao giờ báo cáo với tổ chức để công đoàn đứng ra đấy? ấy, đám cưới của cô thì chắc là đông lắm!" Một thằng thợ đi qua ngứa mồm: "Chứ lại chả đông! Con em lúc đó khéo cũng có con rồi. Thế nào em cũng bảo nó đưa con đến mừng bà trẻ". Ả tủi lắm. Nhưng vẫn cười: "Ừ! Khi nào chị có phúc có phận, chị mời hết cả ngũ đại đồng đường nhà em".
Vào xí nghiệp từ hồi mười tám, nhoáng cái nhìn quanh đã chẳng còn mấy người để ả gọi anh xưng em. Ả biến thành "chị ấy", "bà ấy" nơi cửa miệng thiên hạ lúc nào không biết. "Bà ấy tính cũng quái như người". "Người đâu xấu người, xấu nết, xấu đến cả c...". Người ta cứ nửa đùa nửa thật nửa thương nửa ghét ả như thế. Nào ả có làm gì ai! Một thân một mình ở giữa một khu tập thể quanh năm suốt tháng ồn ào tiếng mẹ trẻ réo con, tiếng chồng đay vợ ban ngày, tiếng rúc rích ban đêm sát liếp, ả đâm thù ghét cái hạnh phúc thực ra rất lem nhem mà thiên hạ bày trước mắt. Ả thành người đi sớm về muộn; thành chiến sĩ thi đua năm này qua năm khác. Người ta đâm ngại ả. Cái sự chăm chỉ quá đáng của ả, cả cái mác chiến sĩ thi đua kia nữa làm cho người ta mất thoải mái lúc tranh thủ uống ấm chè hay hóng hớt nhau trong giờ làm việc.
Nói vậy chứ cái mác chiến sĩ thi đua đã giúp ả một cú quyết định. Ấy là vào lúc xí nghiệp lấy danh sách đi hợp tác lao động quốc tế. Đi Đức hẳn hoi. Ả lên gặp giám đốc, nài: "Anh ưu tiên em vào danh sách đợt này". Ông giám đốc - ngườiđã có thâm niên hai mươi năm ngồi ở nhà máy trên cái ghế này, người vẫn bị phó giám đốc dè bỉu một cách có vẻ đầy thiện ý: "Hơ. Ông ấy trông đúng là trẻ thật, chứ tuổi thì... chỉ hơn sáu mươi chứ sáu mươi thì làm gì đến" - cười: "Cô là nòng cốt ở xí nghiệp này, phải phấn đấu trở thành cán bộ kế cận chúng tôi chứ. Để cô đi thế nào được". "Em chữ nghĩa bổ túc ban đêm chẳng có là bao. Mà em tính đã làm cán bộ kế cận thì chỉ kế cận anh thôi. Nhưng làm sao thay được người như anh". Thêm đôi lần quà cáp nhỏ to với bà vợ ông giám đốc lúc đó đang là phụ trách nhà ăn, thế rồi ả lên đường.
Thánh nhân đãi kẻ khù khờ. Ả nghiệm ra các cụ thật chí lý. Người ta mất hết của cải, liều thân chôn mình trong hàm cá trên đường vượt biển. Ả chỉ một bước là đã thoát sang bên kia, sang hẳn Tây Đức. Cũng là dòng đời đẩy đưa. Bức tường Berlin sụp đổ, đầu tiên là bọn ả đi xem, nhân thể mua về bên Đông những là gạo là nước mắm là bánh phở - những thứ người Việt đi hợp tác lao động quốc tế phải chịu thèm chịu nhạt. Rồi thì sang tị nạn, "xem nó ra sao", "ngồi không trong trại lĩnh tiền tiêu vặt còn hơn lương cu li ở Đông Đức trước chả hơn à". Và khi có chế độ mới cho tỵ nạn vốn xuất thân thợ khách thì ả xin nhận lại Pass, ra khỏi trại đi làm.
Những ngày làm thợ ở Đông Đức, những ngày tỵ nạn bên Tây, ả đã dự bao nhiêu là đám cưới của anh chị em người Việt. Có những đôi đúng là đũa lệch, chồng trai tơ vợ nạ dòng, chồng thành phố vợ nhà quê một cục ăn cơm mắm môi cầm đũa và suỵt soạt. Ả chẳng mong ước gì, nhưng có lúc cũng lạ lùng thấy mình chờ một câu đùa nhạt của chị em: "Đến bao giờ bọn em được giúp chị Hoàiđây?" rồi, "Ông ấy... ông ấy cứ hỏi thăm chị mãi"...
Rồi thì vẫn thế. Ả vẫn một mình trong cái Wohnung hai phòng sau mỗi buổi từ hãng trở về. Một thân một mình, phải tự lực tất tần tật. Phải có ô tô. Thì ả đã có ô tô. Thỉnh thoảng đến nhà mấy đứa cùng chạy từ Đông Đức sang, nhìn chúng nó hú hí với chồng con và nghe những câu đùa nhạt như sữa dành cho người ăn kiêng, lại muốn về nhà bật ti vi cho có tiếng người... Ả vẫn như xưa, chẳng ai để ý, chẳng ai muốn giúp đỡ dù ả đúng là đàn bà.

* * *

ChuyỆn Con ChÓ TÊn MÍch
08-01-2004, 12:47 AM
Ly vốn làm ở một công ty khác công ty của chồng là Tuấn.Ly năm nay mới hai năm tuổi,Ly và Tuấn lấy nhau đã gần hai năm,nhưng chưa có con mặc dù cả hai đi khám bác sĩ , họ đều bảo là không có bệnh gì ở hai người có thể gây lên vô sinh cả. Ở cơ quan của Ly,Ly được tiếng là xinh đẹp nhất cơ quan,Ly có cái dáng cao, ngực lở,tóc dài ,da trắng….thỉnh thoảng Ly nghe sự bàn tán sau lưng của mấy gã dê cụ ở công ty là Ly có dáng người :"ngực tấn công ,mông phòng thủ".mới đầu Ly cũng không hiểu thế nào là ngực tấn công ,mông phòng thủ.mãi sau này Ly mới biết câu nói ấy có nghĩa là gì:đàn ông dê hay không dê nhưng đều thích nhất con gái có bộ ngực to và đẹp.Ly thấy hai vú mình khá to,mỗi khi mà phải mặc áo dài tiếp khách thì khỏi phải nói,không những giám đốc hay nhìn trộm hai cái vú to đùng,căng tròn của Ly ở sau làn áo dài bó sát người, mà còn nhiều anh chàng khác cùng cơ quan cũng phải liếc trộm…đặc biệt là những hôm có ký hợp đồng gì chẳng hạn thì khỏi phải nói,bộ ngực đẹp của Ly làm cho mấy ông đối tác phía bên kia vì mải nhìn bộ ngực đẹp của Ly mà quên không đọc kỹ hợp đồng như chơi…mọi người trong cơ quan nói vui:bộ ngực của chị Ly phải nói là làm cho công ty ăn lên làm ra,ký hợp đồng với các công ty khác, dễ như lấy đồ trong túi…đúng là có cô gái, có bộ ngực tấn công thì công ty cũng thu được tấn tài…đã thế cùng với bộ ngực đẹp của Ly,Ly còn có hai cái cẳng chân như người mẫu thon dài…còn nữa,còn một cái đẹp nữa mà đàn ông trong công ty cũng như ngoài công ty, hễ cứ ai thoáng nhìn Ly thôi thì đều chép miệng tưởng tượng ngay…đó là đôi mông tròn lẳn và hơi cong lên một tý,khiến cho mọi đàn ông khi thoáng nhìn thì ai cũng dễ tưởng tượng ngay ra một tý, họ tượng tượng đôi mông ấy mà khi không có quần gì cả …rồi được ôm đằng sau mà đút con cu và cái lồn ở chỗ ấy thì sướng phải biết… Hôm nay vừa đi làm về, Ly bỗng nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo…vội vã đi vào phòng khách cầm cái điện thoại không dây nhỏ bằng hai ngón tay lên nghe: -A lô!anh hả… -Ừ anh đây…có nhớ anh không? -Ghét anh lắm không nhớ tý nào đâu…mà bao giờ thì anh về? -Ghét anh thì anh ứ về đâu nghe… -Không ghét nữa à…biết người ta nhớ nhiều còn làm bộ hỏi…anh không về sớm, cái lồn của em nó nhớ anh không ngủ được đây này… -Thế hả..cho anh hôn và liếm cái lồn yêu của em một cái nghe…chụt…chụt. -Thế còn cái cu của anh nó có nhớ em không? -Ôi nó nhớ lắm…mấy tối rồi nó cứ cương cứng, nhắc anh nhớ cái lồn yêu của em hoài đây này… -Cương cứng nhớ lồn yêu,nhưng mà cấm không cho nó vào với lồn con nào đâu đấy nhé…em đã tính rồi…vài bữa nữa mà về ,để thiếu lượng tinh trùng khi xuất là em bắt đền đó nghe… -Ừ !thôi cho anh hôn cái lồn yêu của anh một cái nữa nghe…anh cúp máy đây. Ly bỏ điện thoại ,lẩm bẩm và khẽ cười: -Đồ lỡm ,không biết có nhớ cái lồn yêu này thật không?đàn ông có nhu cầu tình dục cao như ông chồng mình mà lại làm cấp cao, ra đường thì khối cô mê…thời buổi này đâu cần tình yêu, miễn có nhiều tiền là ô kê, các cháu đáng tuổi con,tuổi cháu mình, nó cũng sẵn sàng gọi ông hay chú bằng anh tuốt…nó còn phơi ngay cái lồn ra cho các ông địt thật lực…miễn là có tiền…thôi thây kệ các ông,miễn là đừng có mà để chị em chúng tôi biết và đừng có mà mang bệnh tật về là được. Vậy là chồng của Ly đi làm việc xa nhà đã bẩy ngày…lần này đi không biết khi nào mới về…cứ mỗi chiều đến là chồng Ly lại ước chừng thời gian Ly đi làm về đến nhà là gọi điện như để kiểm tra vậy…đàn ông có vợ đẹp như Ly cũng khổ,đi đâu xa nhà là chỉ sợ vợ thiếu cái món đàn ông, rồi có ai khá sinh lý hơn mình mà chọc ngoáy vào thì khốn...còn mình thì đi ra ngoài mắt như cú vọ nhìn đêm ,cứ con gái xinh mà hơi mặc hở hang một chút là nhìn xoáy vào toàn chỗ hiểm của người ta mà nuốt nước bọt. Ly vừa tắm song ,Ly chưa mặc quần áo lót, chỉ khoác một cái áo choàng đi ra khỏi phòng tắm thì Hằng, cô em họ gọi cửa: -Chị Ly ơi! Ly đi ra mở cửa.Hằng tay rắt con Mích vào,con Mích là con chó giống béc zê đức,Ly nuôi nó mới được gần hai năm mà nó nặng hơn Ba mươi ký,lông nó màu gio rất đẹp: -Em trả chị con Mích…khiếp con Mích nhà chị khoẻ lắm…em lấy giống được cho con chó cái nhà em rồi. Ly cười: -Hôm nay chị cũng định gọi điện sang cho em, để đòi con Mích về đấy,mượn chó lấy giống gì mà gần hai tuần mới trả,bộ làm cho chó người ta tọp đi rồi đây này. Hằng cười: -Chị kêu nó tọp hả…có mà lên cân thì có,mỗi lần cho phủ con chó cái nhà em song là em cho ăn mười quả trứng gà đấy…mà chị này,giống chó hay nhỉ,đút cu vào lồn con chó cái song là mắc lẹo dính với nhau cả tiếng đồng hồ…sao mà con người chúng ta không dính được như thế chị nhỉ? Ly cười: -Đồ lỡm, mày đi mà hỏi con Mích ấy…mà chồng mày đi nước ngoài lâu thế rồi, rễ có đến hai năm ấy chứ…mày cho hai con chó nó phủ nhau như thế có thấy lứng không? -Ối trời! cái chị này…lứng gì mà lứng chứ…thôi không nói chuyện với chị nữa…em về đây. Hằng xấu hổ bỏ đi…Ly nhìn là biết đàn bà lứng lồn ngay.vì Ly cũng đã từng như thế…Ly gọi với theo: -Lần sau mà lứng thì sang đây, chị cho mượn con Mích vài tuần nghe? Hằng nói với lại: -Được rồi…chị nhớ đấy. Ly khẽ cười và đi vào nhà đóng kín cửa,con Mích vui mừng quấn ngay lấy chân Ly,Ly đưa tay âu yếm vuốt ve nó và khẽ hỏi: -Thế nào Mích…đi phủ gái về có sướng không?…sướng nhất là mày đấy nhé,cơm no bò cưỡi…

NgƯỜi Lao CÔng
08-01-2004, 12:42 AM
Tôi qua Mỹ lúc 23 tuổi. Chưa có nghề ngỗng gì nên đụng đâu làm đó. Kiếm được công việc quét dọn trong một trường trung học sống cũng qua ngày. Ở cái tuổi sung mãn này mà bồ lại chưa có nên mỗi ngày nhìn các em nữ sinh Mỹ mơn mỡn mà muốn lủng cái quần. Tuy nhiên chẳng dám lộn xộn vì tù chết. Không phải như trường trung học Việt Nam phải mặc đồng phục, phải giữ nề nếp (ít ra là bên ngoài mặt), trong trường trung học Mỹ, các em nữ sinh em nào em nấy chưng diện như là người lớn. Áo quần thì đủ kiểu, mặc bó sát để khoe của trời cho. Nhìn mấy em mang váy ngắn khoe cặp giò dài, thon thả thấy thèm chải nước miếng. Mặt mũi thì phấn son xanh đỏ làm tăng vẻ đẹp kiều diễm của các cô tuổi mới lớn. Ngày ngày vừa quét dọn vừa nhìn lén mấy em nữ sinh tôi vừa tưởng tượng lột trần từng đứa một để rờ mó cho đã, để hun hít, để liếm lồn với hai mép đỏ hồng (như hình trong báo Penthouse), rồi đút cặc vô đụ cho đã những ngày nằm chèo queo. Tưởng tượng quá mức nên cuối ngày về nhà tôi phải mở chồng báo Penthouse, Playboy, Hustler ra bày cho đầy giường rồi xụt cặc cho hạ hỏa con lợn lòng. Ngày nào cũng vậy hết, có khổ cho đời tôi không. Trong trường đại đa số là học sinh trắng. Lác đác có vài đứa Mỹ đen, Mễ và Á đông. Có một em nữ sinh người Á đông nhìn không đoán ra là Việt Nam hay Tàu, Nhật, Đại Hàn gì đó. Em xinh ra phết. Tuy Á đông nhưng ngực nở eo thon không kém các em Mỹ. Cặp giò cũng thon thả. Tôi để ý thấy em không bao giờ mặc quần dài. Lúc nào cũng vận váy ngắn tới đâu gối, để lộ đôi bắp chân thon đều, trắng trẻo. Em này cũng từng đóng vai chính trong trí tưởng tượng của tôi. Thân phận là người lao công trong trường nên tôi không đụng chạm đến ai. Học sinh cũng không đụng chạm đến tôi. Công việc của tôi tôi làm. Đời sống học sinh của tụi nó cứ đều đều trôi qua. Văn phòng của tôi là phòng chứa đồ nghề quét dọn ở một góc trong trường. Đồ đạc lổn ngổn trong đó. Vào đó khóa cửa lại là không ai phiền hà tôi cả. Từ phòng này có chỗ để leo lên trần nhà. Thỉnh thoảng tôi phải leo lên đó để sửa chút này, chút kia. Có bò lên đó tôi mới khám phá ra là từ trên trần nhà có thể nhìn xuống dưới các phòng học mà không ai biết. Trong mỗi lớp học trong trường đều có một văn phòng nhỏ của người thầy cô. Người thầy giáo đóng đô trong đó. Mỗi giờ học học sinh lục lục đến lớp. Tới giờ sau thì tốp khác đến. Trước và sau các lớp học, thầy cô ở trong phòng để làm việc, soạn bài, chấm bài, cố vấn cho học sinh, v.v.... Nếu quan sát đời sống của các thầy cô từ trên nhìn xuống thì chẳng có gì hấp dẫn cả. Cứ đều đặn và đều đặn. Lâu lâu tôi nằm rình xem có cô giáo nào thay đồ không để rửa mắt chút đỉnh. Thất vọng! Vã lại chẳng có cô giáo nào xinh xắn hấp dẫn trong trường cả. Tôi thật lầm to khi nghĩ rằng chẳng có chuyện gì sôi nỗi xảy ra. Một hôm nọ, làm việc xong gần cuối ngày, tôi bò lên trần nhà đi thám thính. Có một lớp toán mà tôi chưa để ý bao giờ. Tới nơi nhìn xuống tôi xém nhảy nhổm đụng đầu lên cột nhà. Bên dưới là hình ảnh ông thầy giáo dạy toán cỡ tuổi sồn sồn dưới 40, quần tây tuột dài xuống đất. Đôi chân to lông lá đứng sát cạnh bàn giấy. Trên bàn là một em nữ sinh váy tốc lên tới ngực, phía dưới trần như nhộng khoe cái lồn đầy lông đen. Em nằm banh háng, kẹp hai chân vào mông ông thầy. Ông thầy đứng dưới đất, tay bám lấy hai mông em, cặc thì nhấp nhô ra vào lồn. Em nằm dài trên bàn giấy hai tay bám chặt thành bàn nằm chịu trận cho thầy đụ. Ít phút sau đó ông thầy thúc mạnh vào người nữ sinh, rên lớn một tiếng rồi nằm phục xuống người em. Khi hai người lồm cồm dậy mặc đồ vào tôi mới thấy rõ mặt cô nữ sinh. Tôi lại một phen giật mình vì chẳng ai khác ngoài cô học sinh Á đông xinh xắn. Thường thì con gái Á đông không bạo dạn trong vấn đề tình dục như đám Mỹ, thế mà cô này gớm thật. Vậy mà tôi cứ tưởng con nhỏ đoan trang. Xem lén hai thầy trò đụ nhau đã quá, tôi nằm luôn trên trần nhà, kéo phẹc mơ tuya xuống, lôi cặc ra xục cho đã trước khi leo xuống đất. Từ bữa đó tôi mới hay rình rập phòng ông thầy dạy toán xem còn gì lạ nữa không. Và tôi mới biết ra là môn toán là môn buộc phải học, phải đủ điểm mới tốt nghiệp trung học được. Một số cô nữ sinh thì dỡ toán nên tính đường tắt để tốt nghiệp là qua cái (giường) bàn giấy của ông thầy toán. Rình rập bên trên tôi thấy được thêm những màn đụ theo kiểu fastfood, tức là chẳng có những màn hun hít, rờ rẫm, giáo đầu gì cả. Con nhỏ nào vô phòng rồi, ông thầy khóa cửa ngoài, cửa trong xong ông ta đứng tựa vào bàn giấy, tụt quần xuống. Mấy em quỳ xuống lấy cặc thầy bỏ vô miệng mút mút cho có lệ cho đến khi nó cứng lên (cặc ông thầy cũng không to lắm như tôi cứ nghĩ về cặc Mỹ) rồi sau đó em nhảy phóc lên bàn giấy nằm dài ra đó cho thầy tụt quần ngoài, quần trong ra. Rồi thầy cầm cặc cà cà vào lồn mấy em cho đến khi nó ươn ướt vành ngoài vành trong để thầy ấn cặc vào lồn và nhấp nhấp vài phút là thầy xì khí cũng như xì khói. Xong rồi thì mặc quần áo, thầy vỗ mông em thank you và hẹn em kỳ tới. Tôi thấy được vài em trắng, một em đen, và duy nhất em Á đông xinh xắn. À, sau đó tôi khám phá ra thêm nữa em Á đông này là người Việt Nam chăm phần chăm. Ba em là một nhân vật được nễ trọng trong cái cộng đồng người Việt nhỏ bé ở tiểu bang này. Lúc bấy giờ tôi không còn suy nghĩ bằng cái đầu (bò) ở trên nữa mà chỉ tính toán bằng cái đầu (cặc) ở phía dưới. Những ý định gian tà được nhen nhúm và toát ra theo những lần xục cặc mơ tưởng đến em nữ sinh người Việt. Ta về ta blackmail ao ta, dù trong dù đục ao nhà vẫn an toàn hơn. Tôi đi tìm mua một cái máy hình digital nhỏ gọn, đủ chụp từ trần nhà. Và tôi kiên nhẫn chờ đến kỳ em có hẹn với ông thầy Toán. Ngày đó cuối cùng đã đến. Click! Chụp nguyên con .

Bao Quát

Truyện Người lớn .. tham gia nha các bạn